Đột nhiên trong lòng tôi có một cảm giác vui sướng khó tả, nó cứ lâng lâng làm người ta nôn nao kì lạ, tôi mở vội tủ quần áo, và chọn chiếc quần jeans cùng chiếc áo thun hồng đầy vẻ nữ tính. Nhìn lại đồng hồ thì cũng đã 8h45, như có một động lực thúc đẩy, tôi chạy thật nhanh ra khỏi phòng và vơ vội chiếc chìa khóa xe để trên nóc tivi phòng khách, tra vào ổ và phóng thật nhanh đến Coffee Bean.
Tôi dáo dác đưa bốn mắt nhìn tứ phía tìm kiếm, thật buồn cười, tôi và anh ấy chưa bao giờ gặp mặt thì hỏi làm sao tôi tìm được, bằng niềm tin chăng ?, chỉ nghĩ đến đó tôi chợt nhoẻn miệng cười và lấy chiếc điện thoại định gọi lại cho anh thì có một bàn tay chạm vào vai tôi từ phía sau, hơi ấm từ bàn tay ấy toát ra lan khắp cơ thể, tôi điếng người quay lại khi nhìn thấy anh, một anh chàng thật lịch lãm và đẹp trai, anh mặc chiếc quần jean và chiếc áo sơ mi trắng với hàng cúc đen nổi bật, cảm giác hơi khó chịu bắt đầu xuất hiện và ngay lúc này chính tôi cũng không biết mình khó chịu, bứt rứt vì điều gì mặc dù trước đó tôi rất thoải mái.
Anh dắt tôi đến bàn số 4, một chỗ ngồi cực kỳ lãng mạn, cái hồ cá kiểng với tiếng nước chảy róc rách cùng mùi hương thoang thoảng của những chậu hoa quỳnh.
- Anh không ngờ em đẹp cute thế đó !
Câu hỏi mà dường như là lời nhận xét thì đúng hơn, đã xóa đi rào cản khoảng cách giữa hai người.
- Dạ ! ( tôi ngại ngùng nhấp tách trà nóng như thưởng thức vị đắng có chút dịu ngọt.)
- Anh tới lâu chưa, anh chờ em có lâu không, hình như em cũng đúng giờ mà, hihi.
- Anh cũng mới tới thôi, trước em 7 phút, à em uống gì gọi đi em !
- ừm… cho em một cà phê sữa nóng.
- Em cho anh một cà phê sữa nóng, một cà phê đen.
Chị tiếp viên nhanh nhảu gấp quyển menu lại và thoăn thoắt bước đi, chỉ lúc ấy tôi mới nhận ra sự hiện diện của chị nãy giờ mà tôi không hề biết.
- Anh Thiên nè !!!, anh có thể…
- À, anh quên mất, của em đây nè.
Anh trao cho tôi cái ví mà ngày hôm qua tôi đã đánh rơi. Điều đó làm tôi lo lắng và cứ buồn từ đó tới giờ, nhận được cái ví trên tay, tôi chẳng thấy vui mừng tí nào về món đồ đã mất tìm thấy được… tôi thu mình lại với những dòng suy nghĩ : không biết…, đúng rồi… ,chắc…,đại loại là như thế, những băn khoăn ấy chẳng biết từ bao giờ đã bán đứng tôi, khi anh đọc được chúng từ ánh mắt buồn ẩn hiện đâu đó mà không dám nhìn thẳng mặt anh.
- Anh có điều không hiểu, Lan cho anh hỏi 1 tý được chứ !
- Dạ chắc chắn rồi, em quên là còn chưa cám ơn anh nữa đó, coi như em cám ơn anh đi,hihi, anh hỏi đi !
- Tại sao em tên Lan mà trong ví của em… anh xin lỗi… anh đã…
- Không sao đâu anh, nếu anh không xem trong ví có những gì thì làm sao em nhận lại ví được.
- Cám ơn em, trong giấy bằng lái của em lại tên Thắng…, anh thật không hiểu, điều đó làm anh bị cho là gọi nhầm số. (lời nói của anh có chút trêu chọc, nhưng tôi vẫn vui và sẵn sàng giải thích tận tình)