- Chẳng là em chưa có bằng lái, mà phải đi qua quận 7 mua đồ, nên em mượn bằng và cavet xe của nó, em quên mất, hihi…
- …
Cuộc nói chuyện cứ thế rôm rả, khoảng cách dần bị thu hẹp lại. Những tia nắng bắt đầu gay gắt hơn, và gió đã không còn rít đều đặn nữa, đã quá 11h mà tôi còn một đống bài tập chưa làm, từ giã anh mà trong lòng thẹn thùng và nuối tiếc, tôi bước vội đi mà từng bước chân cứ như lùi về phía sau, để rồi thu lại một câu nói giải tỏa nỗi bứt rứt và để tôi an tâm ra về.
- Mình là bạn chứ Lan ?
- Dạ, có gì phone cho em nha !!!
Tôi vụt đi trong tích tắc , để lại anh bên tách cà phê còn dang dở, nhưng chắc chắn một điều là: chúng tôi sẽ còn gặp lại nhau???
Những gì để quen biết một ai đó là rất đơn giản, cũng đơn giản như câu chuyện của anh và tôi bên tách cà phê trong buổi đầu gặp mặt. Cũng thường hay nhắn tin và lời nói không còn dè dặt như trước nữa, anh chia sẻ với tôi về những chuyện buồn vui anh có, còn tôi thì chia sẻ mớ bài tập khó hiểu mà cái năm cuối cấp bắt tôi phải chú tâm học hành, anh là sinh viên năm 2 Nhạc Viện Tp.HCM, anh rất giỏi và chính anh là gia sư số 1 giúp tôi giải quyết chúng.
Mùa Noel, đường Sài Gòn giăng đầy dây điện đủ màu sắc, những cây thông được trang trí thêm những tấm thiệp chúc mừng, những quả châu óng ánh làm cho nó thêm nổi bật giữa màn đêm. Pha với tiếng gió rít lạnh lẽo là lời những bài hát Giáng Sinh vui nhộn: “ I wanna wish you a merry christmas…”, nghe như có ai đó vừa thì thầm bên tai những lời rót mật, vừa kêu gào thảm thiết đâu đó. Tôi ngồi xuống một ghế đá trống ven đường, trời đông Sài Gòn thật khó tả, nó cứ buốt lạnh bên ngoài, và xé dần tâm hồn bên trong, đường phố thật nhộn nhịp người qua kẻ lại mà sao tôi lại thấy một nỗi cô đơn trống trải và buồn rười rượi, tôi ôm đôi chân co ro vì lạnh, “ sao mình giống như nhân vật trong lời bài hát nhạc chuông của mình quá” , tôi cười gượng và tự an ủi để động viên chính mình.
Ngày Giáng Sinh cũng đến, nhìn dòng người nô nức ra đường càng làm tôi thêm nôn nao và càng buồn chán, nhưng rồi anh đã nhắn tin cho tôi chỉ với 5 chữ: “ đi chơi với anh nhé!”, đã làm thay đổi tâm trạng tôi ngay tức khắc. Tôi diện bộ đồ thật đẹp và chờ anh đến đón, hôm nay, anh mặc chiếc quần kaki nâu, rất phù hợp với tông màu sữa điểm tô thêm chút đen của chiếc áo, làm tôi chợt liên tưởng đến những ly kem tuổi teen mà những buổi tan học tôi vẫn hay cùng đám bạn nhâm nhi trò chuyện.
- Chờ gì nữa, lên xe đi em!
Tôi bước lên xe với vẻ ngượng ngùng và xấu hổ, vì tôi biết, nãy giờ anh đã biết tôi đang nhìn anh chăm chú, nhưng rồi tôi chợt cười thầm thật nhẹ, anh nào biết tôi đang nhìn về những ly kem cacao sữa…
Ngồi sau xe, tôi mới thấy lạnh hơn bao giờ hết, như có trăm ngàn con dao đâm vào da thịt, những cơn gió như được tiếp thêm sức mạnh để rồi sẵn sàng sát thương bất kì ai đi ngang qua. Tôi không chịu nổi nữa nên đã quàng tay ôm lấy anh để vơi bớt phần nào cái lạnh chết người ấy, mùi hương thoang thoảng nam tính từ anh toát ra làm tôi lặng đi và quên hẳn cái lạnh đang rình rập đâu đó, hẳn là do sự bảo vệ vô hình anh mang lại cho tôi.